Cơn mưa vừa dạo qua phố cổ để lại chút ướt át trên những mái ngói rêu phong cổ kính,trên những tàn cây xanh mướt và trên tóc thề của những cô gái.Vòm trời Huế nứt ra thành hai chỏm cầu.Một chỏm cầu màu da cam nơi cửa Thuận.Một chỏm cầu lục pha tím che rợp cả những ngọn đồi thông u nhã phía tây-nam.Và trong ráng chiều rực rỡ,Hương Giang ưỡn ngực,cong vồng lên chói loà.Không khí ủ men ngây ngất như trong thế giới sơn mài,một thế giới vốn được tạo dựng từ những chất liệu khá tầm thường,bỗng dưng lung linh,huyễn hoặc nhờ hồn say và tài ba của nghệ sĩ.
Nghệ sĩ ấy chiều nay là Huế!
-trích chương Huyền Thoại,tiểu thuyết Thành phố đứng đầu gió-Nguyễn Khắc Phục.
-Pc đã tắt,sách đã gấp,mắt đã gần nhắm,thế mà lúc mở mắt bâng quơ nhìn lên giá sách,thấy liền quyển Thành phố đứng đầu gió,chợt nhớ đến một đoạn đẹp như thơ đã quên lãng từ lâu,có thể là đẹp nhất về Huế,thế là bật dậy như lò xo,type khí thế.
Huế đẹp nhỉ,vốn thích con trai Huế mà,tiếc là Huế không phải của mình.
Của mình là Sài Gòn cơ.
No comments:
Post a Comment