Friday, 30 July 2010

Mắc xích đêm.





Cái thời ngực hãy còn lép (dù bây giờ vẫn lép) và thích gãi chân lên vườn sỏi nóng bỏng nhà anh,thích đung đưa chân trong hồ cá nhà anh và ưa vặt sạch lá nguyệt quế trong vườn trong lúc chờ anh,em đã nghĩ anh là tình yêu toàn vẹn.Cái thời thích ưỡn ngực (lép) tự cao anh là của mình,hay cho tay di di lên vòm ngực trắng nõn của anh,tay hay vuốt tóc anh như vuốt yêu con cún,và cắn nhẹ tai anh như cắn vào thứ mật ngọt đằm thắm của buổi sáng trong lành háo hức tình yêu,em đã nghĩ,và kiên định về cái gọi là mãi mãi.

Mãi mãi.

Trạng từ hay tính từ?

Vô hình hay hiện hữu?

Không có gì là mãi mãi.Và không có bình yên nào không xót xa.Ai nói nghe hay quá vậy?Thu Phương hát vậy đó anh.

Đêm em nằm nghe Thu Phương và nghĩ về anh,nghĩ về những cung đường có dấu anh qua,nghĩ giờ này anh đang làm gì,có ăn uống gì chưa,có ngủ đủ giấc và có lúc nào,dù trong phút giây thoáng chốc,anh có nghĩ đến em không.

Chắc là không.Con gái thủ đô xinh lắm.Em đơn giản là không bằng.

Con người nói chung,đàn bà nói riêng và riêng hơn nữa là con gái (vì em không phải đàn bà,em chưa have sex mà)không phải là nải chuối,không thể tự phát đi thông điệp giản đơn qua màu sắc như lúc vàng sẽ là "tôi đang chín" và lúc xanh sẽ rằng "tôi còn non xanh lắm".Rằng con người và đàn bà rườm rà và rắc rối vô cùng.Vì lúc em đá mông anh bảo anh cút về nhà đi,là lúc em mong mỏi nhất anh sẽ nói rằng "cho anh ở lại đêm nay thôi nhé."

Đêm nay thôi nhé.Và em sẽ bay lên tận cùng không trung mà rằng "ở lại đi anh."

...

Mọi thứ trở nên cũ kĩ,và em đã thôi điên rồ kể từ khi không ngắm nữa tấm áo trắng tinh đằng sau tấm kính của tiệm áo cưới nằm ngay góc đường mỗi khi đi học về.Yêu anh là điên rồ và nhớ anh là điên rồ.Nhưng giờ thì em hết rồ rồi anh ạ.Vô cảm.

Nỗi nhớ là thật.Nỗi buồn càng thật hơn.Em đâu trốn tránh.Không hề.Nhưng mà nuối tiếc.

No comments:

Post a Comment

Jeff Bridges.

Jeff Bridges.

I hunger for your sleek laugh, your hands the color of a savage harvest,hunger for the pale stones of your fingernails, I want to eat your skin like a whole almond.

It's a hard warm place of mystery, touch it, but can't hold it

i cat you.

Locking rhythms to the beat of her heart, changing woman into life.She has danced into the danger zone, when a dancer becomes a dance.