Wednesday, 18 August 2010

18.

-Lòng cứ như hoang mạc ấy.Thôi thì đọc vài chữ lấy lại tinh thần nhé.


Ăn may tình yêu.

Phan An 





Chút tình cảm em dành cho tôi
Như những đồng xu bà hoàng bố thí cho kẻ bộ hành khốn khổ…

1. Cô hẹn sẽ gặp anh một lần trước khi anh đi. Nhưng cô bảo ngay cô sẽ không thể vượt qua chính mình. Giữa hai người đã có một bức rào ngăn cách, buồn thay bức rào đó do chính cô dựng nên - bởi một lần anh đã làm cô tổn thương.

Anh đã suy nghĩ về cô rất nhiều, nghĩ về bức rào ấy, làm thế nào để vượt qua bức rào ấy, và thực sự anh có muốn vượt qua nó không? Trong anh có một gã cứng đầu cứng cổ bảo trong quan hệ phải bình đẳng, việc cô gặp anh không phải là một sự ban phát tình cảm…Nếu cô không muốn thân thiết với anh nữa - chuyện đã qua, chuyện anh làm cô tổn thương chỉ là cái cớ…Anh biết cô có nhiều mối quan hệ, anh bây giờ chỉ là một trong nhiều mối quan hệ ấy, chỉ là một trong nhiều người được cô gọi là quý mến. Anh có lần đã nói đùa một năm nữa anh sẽ tán cô, tán lại từ đầu…Tại sao lại là một năm? Để anh ổn định công việc, để có thời gian chiêm nghiệm lại tình cảm của mình. Một năm, có thể cô sẽ yêu người khác; có thể anh sẽ gặp và hẹn hò với ai đó, có thể cô không có ai mà anh cũng sẽ không quên được cô vì hình ảnh cô trong anh còn quá lớn…Chuyện tình cảm mà - khó nói lắm…

Anh vẫn tự trách mình là tính mục đích không cao, cứ tự mình phá mình, như thế trong đời sẽ rất vất vả. Nhưng nếu anh có tính mục đích cao, làm gì cũng tính toán thì con người anh đã khác.

Anh rất biết tình cảm của cô bây giờ dành hết cho bé con, nếu anh tỏ ra quan tâm nhiều hơn nữa đến bé con, nếu anh tạo cho cô cảm giác được yêu thương chia sẻ, cảm giác tin cậy…tảng băng giữa hai người sẽ tan đi…Nếu anh quyết tâm làm tất cả để cô thuộc về anh mãi mãi…Nhưng giữa hai người đã có một dòng sông không thể vượt qua. Có người đã hỏi anh: "Anh đã yêu ai thực lòng chưa?". Anh trả lời rất hồn nhiên là: "Chưa", kèm theo một lời giải thích: "Đã có ai yêu anh thực lòng đâu"

Những ngày qua anh suy nghĩ rất nhiều về chuyện của anh và cô, anh muốn gì ở mối quan hệ này? Anh cần cô như một động lực để chiến đấu? Nhưng trông đợi vào động lực này như thể trông đợi vào toà lâu đài trên cát, nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Đó là một thứ không phụ thuộc vào anh mà anh muốn tất cả những gì xảy đến phải nằm trong tầm kiểm soát, trong dự tính trước của mình.

Cô kể cho anh về một người, người ấy tốt với tất cả các em gái, được thì được không được thì thôi…Có lẽ anh cũng nên như thế?

Ừ, suy nghĩ nhiều làm gì nhỉ, cứ hoàn thành đủ các quy trình thủ tục: làm quen, mời đi ăn, tặng quà…- như trong các trò game - rồi khắc được phong chức, được lên hạng…Vậy mà anh cứ muốn cái gì đó khác đi…
Anh vẫn nhớ cô bảo: "Tình cảm yêu thương thực sự chỉ có ở những người cùng huyết thống" còn lại là phù du hết…Anh muốn chứng minh cho cô thấy không phải là như thế…Anh muốn được yêu thương thực sự, nhưng về phần cô - về vô thức - có lẽ cô không muốn như thế…Như tất cả những người Việt Nam, chúng ta sợ một cái gì đó thực sự, chúng ta cứ sống vậy, tẻ nhạt, kéo lê cuộc đời mình đi.

Anh phải làm gì bây giờ?

Có một cơ hội để anh và cô gặp nhau…Nhưng như anh dự đoán trước sẽ chẳng đi đến đâu cả…Cô vẫn chưa được chuẩn bị? Cô vẫn chưa muốn gặp anh, như thể gặp nhau sẽ chẳng có gì để nói?


2. Anh hỏi cô, vẫn câu hỏi đã trở thành cổ điển. Câu hỏi lấy từ trong cuốn phim "Tâm trạng khi yêu" mà cô thích. - Nếu anh có ba vé, em có đi với anh không?
Cô vẫn không trả lời như mọi khi. Anh biết kết quả xét nghiệm vẫn là âm tính.

Anh biết cô không tin tưởng vào tình cảm của anh cũng như anh không tin tưởng vào tình cảm của cô…

Lúc bước lên cầu thang dẫn lên tầng Hai của Quán café mà hơn một năm rồi anh cũng chưa lên, tim anh đập mạnh, anh thấy chuyếnh choáng luyênh loanh.Nhưng anh vẫn kịp phát hiện ra có một cô người mẫu đang ngồi viết thư, nhiều khả năng là viết cho người đang ở bên kia song sắt.

Cô ngồi ở một góc khuất, như trẻ con muốn có cái gì đó che đỡ cho mình.
"Như chưa hề có những phút lìa xa…"Anh bỗng thấy như thể thời gian vẫn đứng yên, cô vẫn cũng anh tay trong tay ở Quán café này. Anh gọi cơm ra Dương châu và nước chanh, cũng đúng những món của bữa cơm của hơn một năm trước đây, anh muốn tái hiện lại không khí cũ. Những chắc tình cảm cũ thì không bao giờ, không bao giờ có thể tái hiện lại…Và cả bó hoa của ngày xưa…Cô vẫn không có gì thay đổi, vẫn đẹp lộng lẫy kiêu sa nguy nga quý phái. Còn anh, đi công việc lu bù từ sáng không kịp ghé qua nhà để trang điểm. Trông anh thì bình thường như một thợ săn không mang theo vũ khí. Anh thấy mình hạnh phúc như một người lính ra trận trở về, lại được ngồi bên người yêu dấu.
Quán café ồn ào đông đúc như thể quán phở và để gọi cái gì người ta phải cầu xin như thể trong bữa ăn từ thiện.
Cô nói chuyện về những người quen chung, anh nhìn cô say đắm. Với anh thế là đủ, được ngắm cô thoả thuê, bằng xương bằng thịt.
Cô bảo "Mình đi đi", anh không phản đối. Cô bảo: "Bây giờ anh đi đâu?". Anh bảo "Không biết đi đâu…"
Chính anh cũng thấy ghét những người chẳng biết đi đâu làm gì…

Hai người sang quán kem bên Bờ Hồ. Anh thấy như thể giấc mơ, anh không tin một ngày lại có thể ngồi ngắm cô như thế này…

Cô đi về, giấc mơ tan mất. Liệu có thể níu kéo giấc mơ được không?

3. Anh gọi điện cho cô, nói hết những gì anh nghĩ? Anh như trong mối bòng bong của tình cảm, anh cố trình bày tất cả với giọng hài hước để che giấu những bất ổn trong lòng…Cô nghe điện thoại của anh trong tiếng em bé khóc, sự lãng mạn ngày nào như thể tan biến…Anh nhớ câu kết trong chuyện "Người đàn bà và con chó nhỏ" của Tsekhov "Tất cả những khó khăn còn ở phía trước"…

No comments:

Post a Comment

Jeff Bridges.

Jeff Bridges.

I hunger for your sleek laugh, your hands the color of a savage harvest,hunger for the pale stones of your fingernails, I want to eat your skin like a whole almond.

It's a hard warm place of mystery, touch it, but can't hold it

i cat you.

Locking rhythms to the beat of her heart, changing woman into life.She has danced into the danger zone, when a dancer becomes a dance.