Tuesday, 10 August 2010

Phố bên đồi,đứng chờ anh tới.






tôi không thích bus.nó làm tôi buồn nôn.cái sự nhồi lên đẩy xuống làm tôi muốn lộn ruột.và chưa tính tới cả những cái dập đầu vào thành kính mỗi khi ngật ngừ ngủ gật.đau bỏ mẹ.ấy thế mà lần này tôi lại mê mẩn cái thứ phương tiện công cộng thường làm tôi phát mửa ấy.

hôm đó tôi đi chiếc bus không màu.tôi gọi nó thế,bởi ngồi trong nhìn ra thì rõ mồn một nhưng từ ngoài nhìn vào thì chả thấy cái chi.để kiểm tra thử,nhỏ bạn ngồi trước giơ ngón giữa chỉ thiên vào mặt một anh đang đi ngang qua,anh này vẫn lãnh cảm đi tiếp."bus không màu thiệt mày ạ." Thế là tôi áp má vào kính là làm trò linh tinh bất bình thường suốt cuộc hành trình.kì lạ là tôi thấy vui,trốn tránh đôi khi làm nảy nở cái sự sung sướng.tôi là thế,thích đòi hỏi nhưng hay trốn tránh.

hôm khởi hành lên xe rồi tôi mới nhớ mình không đem theo sổ và bút.thảm lắm,vì suốt dọc đường đi tôi nhìn thấy bao nhiêu là thứ hay ho đáng ghi chép.tôi hay ghi nhanh lại những điều trông thấy,cũng như kí hoạ của bọn hoạ sĩ ấy mà.mua vui và kỉ niệm thôi.

300km đường trường nữa là đến nơi.tôi thu gom và sắp xếp những khung hình bát ngát của núi đồi,của suối sông,của rừng thông mùa đổ bóng,của những mỏ đá làm tôi có cảm giác sơ khai kì lạ,của những vườn rau nối nhau xanh li bì,của những chiếc xe dài sọc lẩy bẩy bay bay trên những đoạn đèo..não bộ tôi bấy giờ đã dập dềnh đầy ứ,không còn chỗ rỗng phí hoang cho những tiểu tiết thường nhật.tôi thích đi là vì thế.những chuyến đi lấp đầy tôi,không cho phép tôi là tôi nữa.tôi thích cảm giác sòng phẳng ấy:tôi bỏ tiền để mua bình yên.

dốc cao và hiểm.khi đổ đèo còn rợn hơn.chả hiểu sao 3 ngày liền phố núi chẳng mảy may nắng,cả thành phố như chìm hẳn vào vạt mờ của vũ trụ.xiên xẹo.mẫn cảm.đăm chiêu.phố núi lưng tròng nước và khí trời hết sức ẩm ương.ấy vậy mà tôi thấy thoải mái.

Kiến trúc nhà cửa ở đây lại là một nỗi mẩn mê khác.Nhà hai bên đường cao hơn mặt đất cả mét,cầu thang đá đi lên trông bền chắc,vững chãi và cũ mòn.có mấy ngôi nhà được bọc đặc nghẹt bởi cỏ cây hoa lá cành,chả khác chi những xứ sở nhỏ trong một xứ thần tiên lớn.lại lác đác vài ngôi nhà gỗ,bậc tam kì đẩy lên từ mặt đất nâu gập ghềnh mấy căn nhà gỗ đen,nâu,đỏ.những mảnh gỗ chồng lên nhau như nương tựa,như sưởi ấm.nhà cửa ở đây mộng mơ phát khiếp.

phố núi chốn này không còn thanh tao như ngày trước.khí lạnh kéo nhau bỏ rơi những chỏm đồi từ lâu lắm rồi.tuy thế bầu trời vẫn ảm đạm,mây vẫn la đà ủ ê và không khí vẫn còn thơm tho mùi cỏ lá.đòi hỏi nhiều làm gì,bấy nhiêu thôi cũng đã tốt chán so với cái "ao tù bằng phẳng" sài gòn này lắm rồi.


hôm leo núi bằng jeep mới gọi là phê.dốc thẳng và cong oằn những chỗ ngoặt hiểm,không chắc tay là lủi mẹ xuống đèo.tiếng động cơ phát ra ầm ĩ,kềnh kềnh đến độ đinh óc.tôi bị ù tai,và chỉ khi nuốt nước bọt tai tôi mới có thể nghe tiếng của đứa ngồi bên.xe lên đến 2/3 đỉnh núi đã nghe tụi nó sung sướng rú hét.jeep không có cửa kính nên thò tay ra là đã có thể nắm được một mớ sương mù.sương dày và đều.óng ả mà đục mờ.lạnh căm mà thoáng mát.xuống xe và đi lên tận đỉnh,phóng mắt xuống phía bên kia hàng rào,tôi không còn thấy gì cả ngoài cây cối hai bên đường đèo bị phủ ngập bởi màn sương giăng kín kẽ.cảm giác như không thực.sương ăn vào từng tế bào như kim châm,cái lạnh tím tái như rúc rỉa đâm mòn thích da.ôm đại cái thằng kế bên cho đỡ lạnh.run rẩy đến không ngờ.sướng.đến giữa ngày tôi lại xuống núi.cảm giác tiếc nuối cứ bám miết đến tận khi ngủ.



rồi cũng farewell.rồi cũng về nhà.cuối cùng cũng chỉ là một chuyến đi định vị tình cờ.vui tình cờ.buồn tình cờ.gặp gỡ tình cờ.tiếc nuối tình cờ.mọi sự tình cờ đều chóng phai,nhưng trong lúc chờ cho cái sự tình cờ ấy nhạt đi,thì quả là ác mộng.nỗi nhớ nhung,mong mỏi,tưởng tượng,hồi ức...tất tả làm mòn rục bản ngã của mình.

thấy buồn.thật tình buồn.buồn như con chuồn chuồn.

hôm trở về mưa còn quằn quại hơn.cửa kính mờ căm hơi thở.đóng vội chiếc áo khoác to kềnh vào người,thấy như cả núi đồi đang ôm trọn mình từ ngoài vào trong.

yêu rồi.

No comments:

Post a Comment

Jeff Bridges.

Jeff Bridges.

I hunger for your sleek laugh, your hands the color of a savage harvest,hunger for the pale stones of your fingernails, I want to eat your skin like a whole almond.

It's a hard warm place of mystery, touch it, but can't hold it

i cat you.

Locking rhythms to the beat of her heart, changing woman into life.She has danced into the danger zone, when a dancer becomes a dance.