Thursday, 9 September 2010

9/9/10.


..

Có người là hoạ sĩ nhưng không vẽ núi,không vẽ nhà,chỉ ngày đêm mài mực để một hôm phác lên giấy một vệt cong.Họ nhìn đường đi của bút trong cái khoảnh khoắc thật ngắn khi nó được phô ra,nhìn chỗ bút hết mực,nét khô đi,vỡ thành nhiều đường,rồi tắt đi trên giấy.Họ nhìn thấy cái đẹp,sức mạnh và sự già dặn ung dung của mình nơi cái biên giời tuyệt mỹ giữa mực đen và giấy trắng.Tôi cũng muốn làm như họ:không vẽ núi,không vẽ nhà,chỉ có những nét.Nhưng thế giới của tôi không vẹn nguyên để tôi có thể vẽ nên một nét nguyên vẹn.Họ vẽ sự thanh bình,màu đen của họ là khoảng không sâu thẳm,còn tôi vẽ cuộc chiến bại,màu đen của tôi là một thứ bóng tối phủ lên trăm nghìn mảnh vỡ.Họ vẽ cuộc đời của họ,cuộc đời mà họ hiểu,còn tôi vẽ cuộc đời của tôi,cuộc đời mà tôi không biết.Nhưng tôi chỉ mới mới nghĩ về bức tranh buồn thảm của mình.Trang giấy vẫn còn trắng.

Và khi tro bụi-Đoàn Minh Phượng.

Không biết được mình là ai và phải đi tìm chính mình quả là một cảm giác tởm lợm.Tớ quote đoạn này nhân một ngày rất là ấy ấy.

No comments:

Post a Comment

Jeff Bridges.

Jeff Bridges.

I hunger for your sleek laugh, your hands the color of a savage harvest,hunger for the pale stones of your fingernails, I want to eat your skin like a whole almond.

It's a hard warm place of mystery, touch it, but can't hold it

i cat you.

Locking rhythms to the beat of her heart, changing woman into life.She has danced into the danger zone, when a dancer becomes a dance.