Tuesday, 7 September 2010

thất tình ca.




..

Từ bấy đến nay,tôi đã không bao giờ gặp lại anh.Duy chỉ có vài tháng sau khi tôi thi đỗ và rời Yên Lãng,là tôi có tin về anh,vào một buổi sáng mùa thu,khi tôi đang đọc Ina,một cuốn tiểu thuyết của Vickie Baum:theo như lời đề ở bìa sau,cô diễn viên múa nổi tiếng này "đã mở hết cánh cửa này đến cánh cửa khác của cuộc đời để đi tìm hạnh phúc mà không thấy".Tôi đọc cuốn sách đó trong khu vườn chỉ còn lại hương lá vì hạ đã qua,hoa đã tàn rồi và khi gấp cuốn sách lại sau cái chết của Ina,tôi có cảm giác cái ao sen đang nằm chênh chếch suốt thời gian tôi đọc chuyện bỗng xoay thẳng lại nằm vào đúng mặt phẳng ngang mặt đất.Vừa lúc đó một người bạn cùng học ở Yên Lãng đến chơi,và giữa nhiều câu chuyện linh tinh mà tôi nghe một cách lơ đãng,tôi bỗng thấy tim tôi nhu đứng lại:Chị Xuyến sắp lấy anh ấy.Thực sự thì điều đò chẳng có gì bất ngờ,vì trong thời gian ngắn ngủi ở Yên Lãng,tôi đã được nghe mọi người luôn nói về việc chị Xuyến tỏ ra thích anh ấy một cách quá đáng và lộ liễu,điều chẳng có gì hay đối với một người con gái.Sau khi bạn tôi đi rồi,tôi đi vào nhà,đứng rất lâu trước cửa sổ nhìn ra sân,(từ nhỏ,khi còn ở thành phố,tôi vẫn có thói quen đứng bên cửa sổ nhìn ra phố,tự hỏi xem cuộc đời thực sự có có phải chỉ có ầm ĩ như vậy mà thôi không?) và trong khi những giọt nước mắt lần đầu tiên rơi xuống không phải vì hờn dỗi với cậu mẹ và các em tôi,thì tôi vẫn kịp nhận thấy ánh mặt trời rây qua những vòm lá dày của cây mít đầu nhà,nhảy nhót thành những đóm sáng trên mặt đất,giữa bóng râm của lá.Nỗi buồn lớn đầu tiên của tuổi thanh xuân dường như cũng chỉ dịu dàng ngang một niềm vui nhẹ,một nỗi buồn mong manh đến thế tưởng cũng rất dễ tan,chẳng khác gì mùi hương thoang thoảng của một hồ sen.
..

Chắc tôi sẽ không bao giờ gặp anh nữa.Vẫn nói theo mỹ từ của văn học thì quá nhiều "ảo mộng" của tuổi trẻ đã "tiêu tan" và tôi muốn giữ nguyên vẹn kí ức về một thời mà "cuộc đời và lí tưởng" còn chưa xa cách nhau là mấy.Thảng hoặc tôi muốn kể lại một vài kỉ niệm đã đánh dấu cuộc đời tôi,nhất là khi càng nhiều tuổi người ta càng nhớ nhiều về thời thơ ấu và tuổi mới lớn.nhưng kể lại trên "giọng điệu" nào?[...]Độc giả của chúng ta hiện nay cũng không ưa thích gì giọng điệu ngợi ca nữa.Cho nên,tốt nhất là,nói như một nhân vật của hài kịch Molière,một trong hay nàng cầu kì rởm:hãy để trái tim mình "ngủ yên trong sự khôn ngoan của nó".

hồi kí Cô bé nhìn mưa-Đặng Thị Hạnh.

No comments:

Post a Comment

Jeff Bridges.

Jeff Bridges.

I hunger for your sleek laugh, your hands the color of a savage harvest,hunger for the pale stones of your fingernails, I want to eat your skin like a whole almond.

It's a hard warm place of mystery, touch it, but can't hold it

i cat you.

Locking rhythms to the beat of her heart, changing woman into life.She has danced into the danger zone, when a dancer becomes a dance.