Saturday, 25 December 2010

buồn bình thường.








...là buồn,một cách bình thường.như bây giờ,như hồi đó,như sau này.

Đêm Thánh vô cùng đỏ rực phố phường với thứ ánh sáng chói loà gắt gỏng làm bỏng cả con ngươi,thấy áo quần đẫm ướt một màu đỏ nhức nhối nghe mùi rất phương Tây,tự cảm thấy mình không có nhu cầu hoà vào đám đông chộn rộn đang hớn hở đú đởn lao về phía trung tâm,thế là rủ T đi ăn,ăn xong đứng dậy đi về thì T níu lại,bẩu dẫn ra chỗ này hay lắm.Chỗ ấy hay thật.Đèn vàng nhẹ,ấm,những block nhà như những ngôi nhà cổ tích hiện nguyên xi trước mặt,cây cầu đổi màu liên tục,sóng nước dập dờn,ghế đá vắng lặng,đường phố yên ắng rất đỗi bình yên,không ầm ĩ huyên náo,không phô trương ồn ào.Tức cảnh sinh tình,"mi" T một cái.Rồi lại ngắm mình tan đi trong tiếng gió rất thanh.

Thỉnh thoảng tôi vẫn gặng hỏi mình liệu rằng tình yêu có thật không,hay chỉ là những phút chốc diêm dúa cầu kỳ,còn những người tình không khác mấy sinh vật phù du ăn rong rêu trôi dạt.Yêu nhau đằm thắm đấy,rồi lúc không yêu nhau nữa,thì sao?Lại trở về bản ngã vốn dĩ của loài người:dửng dưng,hời hợt,quanh co,tránh né,chối từ.

Tình yêu đó,suy cho cho cùng,cũng chỉ là một nhu cầu,nhu cầu trốn chạy cô đơn,nhu cầu được có hai mình và giã biệt tháng ngày mình ên,nhu cầu được làm những điều mà một mình thì không làm được (O.o),nhu cầu được chia sẻ,được lắng nghe,được thế này,thế nọ,thế lọ,thế chai....vân vân và rất là vân vân.Vậy thì,anh với cô đến với nhau vì tình yêu,hay chỉ như một nhu cầu?

Long Pause.

I think I’m learning to turn my feelings on and off. I feel nothing. I feel mentally exhausted or angry or have these bursts of euphoria, but besides that, apathy tends to reign. This afternoon, after I woke, I shut all the curtains, closed all the blinds and buried myself under mounds of blankets because its winter outside and I am cold.
Cold.
I feel as though my heart has been locked up, emotions ceasing to exist.
I don’t want to look at my phone.
I don’t want to leave the house.
I don’t want to talk to anyone.
I just want to sit here and listen to Sleep Decade and wallow in my own self pity.

No comments:

Post a Comment

Jeff Bridges.

Jeff Bridges.

I hunger for your sleek laugh, your hands the color of a savage harvest,hunger for the pale stones of your fingernails, I want to eat your skin like a whole almond.

It's a hard warm place of mystery, touch it, but can't hold it

i cat you.

Locking rhythms to the beat of her heart, changing woman into life.She has danced into the danger zone, when a dancer becomes a dance.