Thursday 7 April 2011

Chuyện bình thường số 1.



Thế là đã được 100 ngày.Tôi gọi đùa anh đó là ngày giỗ 49 ngày của hai đứa cộng lại.Anh chửi tôi gở mồm.Tôi ngoác mỏ cười.Chết thì có mẹ gì sợ,nhất là được chết chung.

Tôi thường hình  dung về những lúc gần gũi thân mật của chúng tôi.Mùi hương của anh hẵng còn lây phây trên cổ áo,trên gấu quần,trên nếp nhăn của mắt tôi.Anh làm nảy hoa trên môi tôi cằn cỗi.Tôi không biết nói gì nữa,chỉ cái việc hình dung ra anh đang nằm trên đùi tôi,hình dung lại những đêm cuối năm lạnh buốt tôi luồng tay vào áo anh.. cũng đủ thấy hạnh phúc long lanh.
Tôi nghĩ là mình đã yêu.

Tôi bắt đầu quan tâm nhiều đến thần kinh của mình,vì tối nào anh không nhắn tin,gọi điện là đầu tôi như bị phóng hoả,chỉ suy diễn ra cái viễn cảnh anh với những đứa con gái lúc nào cũng rập rờn xung quanh cũng làm tôi khó chịu kinh người.Mọi thứ trong cuộc sống thường nhật của tôi bây giờ đều gợi nhớ đến anh vô biên.Tôi thấy anh hiện diện trong từng thớ tế bào mình.tôi luỵ quá chăng?Tôi ngu quá chăng?Mà,khi yêu thì ai chẳng ngu?

Có thể ngày mai tôi sẽ chia tay anh.Có thể anh không phải là Mr.Right của tôi.Có thể sau này nửa phần đời còn lại của tôi không phải là anh.nhưng có hề gì,vì hiện tại đây,vì ngay lúc này,anh là mọi thứ của tôi.

Yêu anh là chuyện bình thường,ấy mà cái việc nhớ anh lại không bình thường chút nào.

Tôi nhớ anh lắm.

Ngay cả khi anh đang ngồi kề bên,tôi cũng thấy nhớ anh.

Jeff Bridges.

Jeff Bridges.

I hunger for your sleek laugh, your hands the color of a savage harvest,hunger for the pale stones of your fingernails, I want to eat your skin like a whole almond.

It's a hard warm place of mystery, touch it, but can't hold it

i cat you.

Locking rhythms to the beat of her heart, changing woman into life.She has danced into the danger zone, when a dancer becomes a dance.