Monday, 26 July 2010

viết.



Cuộc sống nói gì khi ghé sát vào tai những đứa trẻ?Rằng ngày mai em sẽ chết?Rằng cuộc sống không đẹp như em tưởng đâu?Rằng nó khốn khổ,khốn đốn và khốn nạn biết chừng nào.

Mười tám tuổi tôi cảm nhận được gì về sự sống,lẽ chết?Không,tôi không cảm thấy gì cả,bởi tôi chưa chết hoặc cận kề cái chết.Chỉ có các em,chính các em là những người thẩm thấu nhất cái lẽ sống chết và những biến động đầy cơ sự ở cuộc đời này.

Tôi phải làm gì để khi em ngồi trên thềm máy ATM trú mưa không bị điện giật chết?Làm gì để ngăn em tự tử khi bị cô giáo đổ cho là ăn cắp 100 000 ngàn?Làm gì để em không bị thầy hiệu trường,thầy tổng phụ trách hỏi cung chỉ để tìm 47 ooo đồng?Làm gì để em đủ tỉnh táo để không giết chết chính cha ruột mình?Làm gì để khi đi học về em không phải lội nước,để rồi rơi lọt xuống ống cống,thân thể em trôi dọc chiều dài của đường thoát nước?Làm gì để mẹ em,bà em không phải đớn đau đứng trước di ảnh của những mái đầu còn quá xanh?

Tôi cũng không biết làm gì em ạ,bởi tôi cũng chỉ là một đứa trẻ sợ hãi,ngao ngán với những hình khối-không-nhận-biết đầy bất trắc,vô cảm lẩn nấp đằng sau những con người đạo mạo lịch lãm,những bộ comple láng o,sáng coóng.Tôi cũng chỉ là một đứa trẻ con đang tập làm người lớn.Tôi không đủ tâm thế và trí tuệ để đả kích ai,nhưng tôi đủ tư cách,đủ lòng cảm thông và nỗi đau để gửi đến em một lời xin lỗi,dẫu muộn mằn.

Quê hương của em là màu trắng của mây xốp,là màu vàng của lúa hạt,là ruộng bờ,là câu ru,là lời hát,chứ không phải là màu đen của địa tầng ảo não mà người lớn dù vô tình hay hữu ý đang lập nên.

Tôi biết người lớn họ lạ.Họ không thích đơn giản,họ thích khuấy đảo,thích đua chen,họ thích đặt mồm lên trước mông,thích đặt cái tôi ngạo mạn của mình lên đầu xã hội,họ thích ngồi xổm trên vai người khác.Họ chỉ chăm chút cho cái thế hệ vàng son sắp xuống lỗ của mình.Danh vị,chức tước,tham vọng...bấy nhiêu có làm em được sống trở lại,có trả cho em bầu trời và xua đi đàn kiến dữ đang bò qua thân xác em dưới nền đất lạnh?

Tôi không chắc thế giới bên kia có đẹp hơn thế giới thực mà loài người đang ngày đêm cào cấu,giành giật,bon chen này hay không,duy tôi biết,ở đó em sẽ không gặp những bất trắc,những khuất tất,những buồn tủi,những vô cảm.Tôi xin lỗi em vì người lớn đã cho em đi trên những con đường gấp khúc đầy tổn thương,để em lớn lên,hoặc kết thúc đời mình trong đau đớn.Tôi quá hạnh phúc để hiểu thế nào là nỗi đau,nhưng xin em,tôi hiểu nước mắt chảy ngược vào trong là thế nào.Và tôi,một người sắp sửa lớn,cầu cho em một cuộc sống tốt hơn,đẹp hơn,sáng hơn,mà ở đó em không còn là những trứng nước đơn độc và yếu đuối.

hoài thu.

No comments:

Post a Comment

Jeff Bridges.

Jeff Bridges.

I hunger for your sleek laugh, your hands the color of a savage harvest,hunger for the pale stones of your fingernails, I want to eat your skin like a whole almond.

It's a hard warm place of mystery, touch it, but can't hold it

i cat you.

Locking rhythms to the beat of her heart, changing woman into life.She has danced into the danger zone, when a dancer becomes a dance.