Tuesday, 23 November 2010

lêu lêu.




Trời có lâm râm lạnh.Cái não tồ mãi dầm mình trong đống lùng nhùng khó chịu của những ngày râm ran rét.Buổi sáng thì nóng tuột mỡ còn tối đến lại lạnh chết con mẹ,chạy xe trên cao tốc mà hai hàm răng cứ đánh nhau cạch cạch.Về đến nhà tay rít ơi là rít,cả nhớp nhúa nữa.Quận nghèo đèn đường bị hư 2 cây,chớp chớp nhức nhối như âm ty địa ngục.Đèn xanh biểu chạy đèn đỏ biểu dừng,quay sang thấy có anh kia đẹp trai dựng cả lông,ôi hứng cả khởi.

Về nhà lại tắm rửa cơm canh,10h đêm nên tự dặn lòng bớt chút cơm thêm chút canh rau cho mỡ nó biên giảm tí tẹo.Lại than thở với mẹ về việc cứ quên dừ không đi khám mắt,mắt yếu quá xá,đỏ gây và ngứa rát.Xong xuôi lại cong đít ngồi trước lap,lục lọi tìm tòi bới móc những nỗi niềm buồn bực của các con dân in tơ nét,vừa gãi chân vừa cười khục khục.Mồ hôi lã chả rơi,hihi,không phải vì xem porn nhiều quá nên rớt hột mồ hôi nhé,mà vì điều hoà hỏng,phòng kín và im,nóng lột người.

Bạn phải kiểm điểm bản thân là dạo này bạn xa cách với mẹ,hỗn láo với bố và có phần facist với em.Đầu óc bạn độ này cứ dư dật thiếu muối kiểu gì gì ấy mà mơ hồ,mà lõng bõng như nồi canh thiu.Bạn có mệt một tí và buồn vài tí,thương một người và ghét rất rất nhiều người,có vậy thôi đó,mà đời sống bạn uốn éo đảo lộn,xôn xao lao đao như cái bánh bao chiều.Nỗi niềm rớt giá không ai thèm nghe,thế là cũng bớt nhu cầu nói.Pathetic!

Quận 7 bữa nay buồn thiu.Bạn trốn học chuồn ra Nguyễn Văn Linh long nhong hái hoa bắt bướm.Con đường hơi-hơi ngoại thành dài và buồn,thum thủm mùi cóc nhái ễnh ương.Tiếng ộp ộp làm lòng bạn vỡ vang điều gì đó,một điều gì bạn cũng không biết gọi thế nào,chắc bọn ếch nhái nó biết.:) Thế,bạn lững thững chạy xe brừm brừm,bọn nhóc cấp 1 tan trường,dung dăng dung dẻ đi về trên đám cỏ dại rác rơm,vô ưu và tư lự.Bỗng trào thèm nhiều thứ.Bỗng bạn nhớ anh âm ỉ.Bạn là bạn đếch tin cái thể loại "yêu người yêu mình,đừng yêu người mình yêu".Không yêu thì mày đem người ta về thờ ngắm à?Bạn yêu anh,bạn không nói,nhưng chắc anh cũng biết,anh không biết cũng kệ,bạn biết là bạn yêu anh là được.Bạn đếch tin vào cái mớ hổ lốn răn dạy người ta phải yêu nhau thế này yêu nhau thế kia,như xây cái tường thành kêu gọi người ta hãy chảnh khi yêu ấy.Đụ mẹ bạn đếch tin.Bạn cũng đếch tin vào cái linh thiêng của tình yêu,vào cái gọi là vĩnh cửu,vào mãi mãi.Khi yêu bạn đếch tin cái gì hết,bạn chỉ tin vào một thứ duy nhất,moment.Moment đó bạn yêu anh,bạn muốn ở gần anh.Vậy thôi.

Sau tất cả thì bạn vẫn vậy,vẫn vất vả tìm kiếm yêu thương và mưu cầu hạnh phúc,quyền mà,lăn tăn linh tinh bụp chết mẹ,vẫn đều đặn gặm nhấm niềm vui và nỗi buồn của bản thân,vẫn vứt bỏ những ưu lo và giữ gìn cẩn trọng những điều quý giá,lâu lâu động cỡn lên blog tự kỉ phát vài câu thơ vài note sến súa loăng quoăng,thỉnh thoảng lại có nhu cầu tìm quên con mẹ cuộc đời.Vậy thôi,bạn vẫn vậy,có khác chó gì xưa đâu.

No comments:

Post a Comment

Jeff Bridges.

Jeff Bridges.

I hunger for your sleek laugh, your hands the color of a savage harvest,hunger for the pale stones of your fingernails, I want to eat your skin like a whole almond.

It's a hard warm place of mystery, touch it, but can't hold it

i cat you.

Locking rhythms to the beat of her heart, changing woman into life.She has danced into the danger zone, when a dancer becomes a dance.