Showing posts with label Ta ném qua cửa sổ. Show all posts
Showing posts with label Ta ném qua cửa sổ. Show all posts

Thursday, 12 August 2010

self talking.



Bạn đừng lảm nhảm nữa,thời cuộc đã qua,đời hết vui và chuyện cũng đã rồi.Không có sự thật nào hết.Mọi thứ đều giả dối.Cả bạn,cả nó,cả bọn họ và cả tôi đều giả dối,giả dối như cái nồi cơm điện Trung Quốc.Bạn đừng giả vờ rùng mình nữa,gió đã nín lâu rồi,cũng chẳng còn mưa mẽo gì mà lạnh với lẽo.Thẳng lưng lên,nhìn kĩ vào,đường còn dài và niềm vui không còn mấy.Đối mặt đi,mạnh mẽ lên,hùng hổ vào,tim bạn đang nát ra kìa.
Tôi phải nói thế nào để bạn đừng ảo tưởng nữa.Đời sống ảo đẻ ra những giá trị ảo.Bạn cứ kiên trì níu bám những thứ lõng bõng ấy,có ngày bạn cũng thành ảo tung chảo,và sẽ như những chiếc bong bóng xà phòng,tan xoà không dấu vết.
Bão bùng sẽ qua,hoa vẫn nở và Phở 24 vẫn ngon.Mọi điều bạn cần làm ngay bây giờ,ngay lúc này là lãng quên và tin tưởng.

ps:5 tiếng nữa có sao băng,người tình bé nhỏ ơi,có mơ ước gì không?:)

Monday, 9 August 2010

Saturday, 31 July 2010

..chẳng đau.



Cả chiều chán nản mưa.Chạy vội vào quán cafe.Ngồi những hai tiếng chẳng để làm gì ngoài nhìn ngắm đời sống xa xôi và những cái chuồng ngày càng xích lại.Gầm gào.Uất ức tự ti không sao khác được.Em còn biết làm gì.Thôi về.Nhưng trời đang mưa?Kệ.Thế là ào về.Sũng ướt và méo mó như con chó.Xe nặng mà dốc nhà cao,anh hàng xóm đẩy phụ lên.Quần cạp trễ và đôi mắt dinh dính dán kín ngay eo.Khó chịu.Thôi để em tự đẩy.Thế là đẩy.
Đường ướt và trơn,dài mà hẹp.Tưởng chừng như đi chút nữa thôi là sẽ sang một thế giới khác.Một thế giới không có mưa,không có sấm sét sương giông,không có đàn ông,không có những ánh nhìn sỗ sàng,không có những nụ cười lấp liếm,không có sơ mi và cạp trễ,đường không ướt và trơn,té sẽ không đau.
Té sẽ không đau..
Mày ngu thế Thu.Té kiểu gì mà không đau.Té đường té phố,té cầu thang té xe máy..té kiểu mẹ gì cũng để lại một vài dấu yêu trên gối,trên tay,trên trán.Hôm nay té,rõ là đau,té cái ạch từ trê ghế xuống lúc đang đọc tin nhắn.
Té kiểu gì mà chẳng đau.

Sunday, 25 July 2010

1:45 a.m







The night sky is simply beautiful, tonight. I wish you weren’t asleep at times like these, so then we could share this breath taking moment together. Even from different sides of the city, anywhere we are it’d still be quite a view.

But you’re sound asleep right now. Hopefully dreaming and breathing pleasantly.

I don’t know about you, but a moment I constantly think of before drifting off to sleep, is simply you and I together. Laying in your bed, under your red comforter next to each other. Facing one another. Although it’s dark, it’d still stare deeply into your multiple shaded eyes. With your arm around me and my fingers playing with your hand. The window open, blowing cool air upon my bare skin and your face, to refresh us from our body heat. Both of us breathing so deeply, yet so quiet only we could hear. As our heart beats decrease in speed; our mind, body and soul drift off into a slumber. It’s relaxing and oh so very peaceful.

I always think of that moment after we say good night. And then I wonder what you think about. But then the scene reinacts in my eyes. I image your skin pressed against mine and your aroma of natural smells filling my nasal cavity. I softly say ‘I love you’ and then fall asleep.

Thursday, 3 June 2010

Thought of a dreamer.



Cái tầm thường luôn là cái vô biên.

Wednesday, 26 May 2010

Overwhelmed.


Những nếp nhà chĩnh xuống theo đường cong của gió,dàn ra trước mắt.Có không một ngày dư thừa nỗi buồn,đậm đặc u hoài như hôm nay?
Siêu stress.Siêu căng thẳng và siêu mệt mỏi.Tự nhiên thấy không cần thiết phải đi tiếp nữa,tự nhiên thấy cái tiền đồ của mình tối đen như cái tiền đồ của Chị Dậu.Chí Phèo rút dao tự giải quyết bi kịch của mình bằng một bi kịch khác,còn mình,thoát ra bằng gì đây?
Ngày loãng chưa từng thấy.Người lâng lâng như mộng du.Thời gian thong dong và chân không chạm đất.Những nỗi niềm lõng bõng,lềnh bềnh như xác rác rến trôi trên sông.
Ấy mà,cứ là buồn.

Saturday, 22 May 2010

Insatiable.






I want to feel pleasure, pain, and satisfaction all at the same time. I want to make love and I want to devour. I want to burst into flames and melt like metal. I want to push and I want to pull.


I want to kiss and then bite. I want to love and then hate in the same glorious second.


Then, maybe then, once I’ve done all that… I could relax in my skin.


Probably though, I would just want more of the same.

your turn.


Turn the pages.Read my world.I'm yours only.

Saturday, 15 May 2010

I don't wanna wait.











Every heart beat dripped into the next until a puddle formed of what could of been sweat, blood or perhaps tears. Her breath sat still in front of her, lapping up the inhales and exhales until their was nothing left to steal. It mocked her, her only source of oxygen just floating there, knowing that she had no way of grabbing hold of it. It swam around her heart and pulled until her beating muscle suffocated. Only a week away, a week without a single breath.

Friday, 14 May 2010

Ngày em không ngoan.





Hình hài em nhạt nhoà và mất hút trong vùng sáng của tủi hờn và tức giận.Nhân cách em trì trệ rớt lên rớt xuống vũng bùn nhơ nhuốc và bấy nhầy của chân người tới lui.Tình thương của em lủng củng rắc rối,em cứ muốn cắt mợ nó đi những thứ dây mơ rễ má đào sâu cắm chặt vào mảnh đất tâm hồn cộc cằn và thô lỗ.Sự yếu đuối cứ dần hiện rõ trong đáy mắt em.Nếu sự ngỡ ngàng cho phép em ngừng thở vài giây thì cái yếu đuối mông muội ấy nó lấy đi cả hàng cây số hơi thở trong cuống họng em,trong tim gan em,trong não bộ em,dần dần.
Ngày em không ngoan,phố xá bớt ánh đèn,lập loè những đốm sáng đủ sắc trên mấy toà building chán chê và ủ rũ.
Ngày em không ngoan,mẹ không thèm kể chuyện ngày xưa,để em cứ thơ thẩn bâng khuâng đứng chơ vơ giữa dòng chuyện kể,cứ ngẩn ngơ chẳng biết sẽ như thế nào.
Ngày em không ngoan,em đi bộ từ trường về trong cái nắng khốn khổ,óng ánh trên vai là những hạt nắng li ti,li ti.
Ngày em không ngoan,em bỏ mặc mình ngồi bẹp khóc ngon lành bên vệ đường lũ lượt người qua lại.

Wednesday, 12 May 2010

Biển,như tôi nhớ.

Tumblr_l298j6ep2b1qb712eo1_500_large

Biển như tôi nhớ không có màu xanh của trời,không có sắc trong của nắng,mà cứ lăn tăn lợt bợt một màu trắng của cát.Biển như tôi nhớ không hồng hào má người con gái,không mơn mởn sóng như thanh xuân tuổi trẻ.Biển như tôi nhớ đục nhờ màu mắt người đàn bà không chồng.Biển lạt bạt sóng,trơ khấc gió,mong mỏi một cơn giông để ngày hôm sau trời không còn tù đọng.Biển là thế,như tôi từng nhớ.

Người đàn bà miền biển,da của nắng và tóc của gió,sinh ra trong cái mặn mòi của từng đợt sóng mặn mùi muối,đậm đặc mùi biển cả.Người đàn bà dáng mảnh mai,lạc lõng giữa làng chài với những gã vai u thịt bắp,những ả da nâu đen,nụ cười sáng quắc như ngọn hải đăng ban đêm.Người đàn bà hay đi chân không trên bãi cát trải rộng,rộng ngút ngàn mắt,rộng tít mù khơi,để cho cái bỏng rát của nắng tích hợp với cái li ti của cát đốt cháy từng đốt ngón chân.Người đàn bà tự hỏi liệu có cái kết nào dành cho những bãi cát miên man dài,mênh mông dài,mộng du dài đang nằm bất biến giữa vạn thứ biến thiên này?

Biển như tôi nhớ không có mấy tính từ để miêu tả.Người đàn bà lơ thơ đi giữa bờ bãi miên du,trầm mặc và buồn phiền như vốn dĩ đã thế.Biển bây giờ đục ngầu những tảng dầu loang,mất đi sắc nhàn nhạt đặc trưng của vùng biển mút mùa đất nước.

Cái thời ấy,biển như tôi nhớ biến sắc theo từng đường cong cơ thể của người đàn bà.Biển chở cong mùi cơ thể đàn bà đang lớn.Cái thời chưa xa,biển như tôi nhớ còn là đàn bà đi biển một mình,mình ên giữa trùng điệp gió cát,giữa thênh thang nỗi buồn và niềm tự kỷ bất cần của một người đàn bà đang chờ một người đàn ông.Đàn ông mất hút trong nỗi buồn của biển,nhưng bất di trong nỗi nhớ của đàn bà.Cái hồi đàn ông đi theo ngọn hải đăng ra khơi,những đêm mưa gió dật sóng dồn,đàn bà ngồi đếm bóng mình trên vách tường lắt leo ánh sáng.Cái hồi đàn ông mất dấu giữa sa mạc nước mênh mông,đàn bà đốt cháy buổi chiều bằng những giọt nước sưng vêu mang vị mặn của biển chiết ra từ đôi mắt u hoài đã mang vác quá lâu một ánh nhìn xa xăm,trông đợi.Cái thời mà tình yêu còn là một điều diêm dúa cả trong giấc mơ,đàn bà tự cho phép mình yêu ngoài ánh sáng.Nghĩa là đàn bà yêu đàn ông bằng cơ thể,bằng mê say hơn là yêu bằng nụ cười,bằng ánh mắt.Biển như tôi nhớ dữ dội như một ả thuỷ thần chực nuốt chửng cái thế giới dư thừa phù phiếm mà thiếu thốn yêu thương.Biển ngày ấy,bao la là mâu thuẫn.

Dẫu sao,biển là biển mà đàn bà là đàn bà.Biển ôm ấp tất thảy mọi xấu xa ô hợp trên đời,người ta vứt rác xuống biển vì nghĩ biển cũng chẳng trách gì đâu,bởi hàng tỉ năm nay biển có bao giờ lên tiếng.Còn tim đàn bà nhỏ lắm,dung tích não hẹp lắm nên chỉ ôm vừa hình ảnh của người đàn ông.Thế thôi,cái ảnh hình tưởng bé nhỏ ấy cũng đủ để lèn chặt tim đàn bà,cũng đủ lấp đầy trí não đàn bà mỗi bận đêm xuống.Biển như tôi nhớ không có gương mặt của đàn bà.Biển như tôi nhớ,chỉ như những gì tôi từng,và sẽ nhớ.

21:16.

Thursday, 6 May 2010

Em ơi buồn làm chi...





Ta con bê lạc dáng chiều xanh
đi mãi tìm sim chẳng chín
Ta lên đồi thông nằm miếu Hai Cô
gặm cỏ mưa phùn
Dóng giã gọi về đồng sương
Đôi ba người lận đận
Đêm nay mẹ chẳng về chuồng

Ta con chào mào khát nước
về vườn xưa hạt nhãn đã đâm mầm
Cây ổi giơ xương
chống đỡ mùa đông sập về đánh úp
Ô này tám đỏ ra hoa

Ta con chim cu về gù rặng tre
đưa nắng ấu thơ về sân đất trắng
đưa mây lành những phương trời lạ
về tụ nóc cây rơm

Ta ru em
lớn lên em đừng tìm mẹ phía cơn mưa

Ta con phù du ao trời chật chội
đứng cánh bèo đo gió lặng tìm sao
Uống nước mắt con vành khuyên nhớ tổ
Vừa rụng chiều nay
dềnh mặt nước hương sen
Ta soi
chỉ còn ta đạp lùi tinh tú

Ngủ say rồi đôi cá đòng đong


-Về với ta.
Hoàng Cầm.

Sunday, 2 May 2010

outta love.








Em nghe anh nói gì rồi.Em không phải kẻ hoài cảm lãng mạn ngớ ngẩn như anh nghĩ.Em không muốn thiên đường hay một lũ sao băng.Em không muốn vàng ròng hay đá thạch.Em có những thứ đó rồi.Cái em cần là một bàn tay ổn định.Một tâm hồn tử tế.Em muốn thiếp đi,và khi thức dậy,biết rằng trái tim mình vẫn bình ổn.Em muốn yêu và được yêu.

Có chính đáng không khi một cô gái khát khao yêu và được yêu?Hay lại phải trải qua hằng hà năm để đi tìm một định nghĩa,rồi mới yêu và được yêu?

Em yêu bây giờ,được không?

Saturday, 1 May 2010

Ngày buồn rầu ngỡ là mình chết đi rồi.






Two roads diverged in a yellow wood,
And sorry I could not travel both
And be one traveler, long I stood
And looked down one as far as I could
To where it bent in the undergrowth.

Then took the other, as just as fair,
And having perhaps the better claim,
Because it was grassy and wanted wear;
Though as for that the passing there
Had worn them really about the same.

And both that morning equally lay
In leaves no step had trodden black.
Oh, I kept the first for another day!
Yet knowing how way leads on to way,
I doubted if I should ever come back.

I shall be telling this with a sigh
Somewhere ages and ages hence:
Two roads diverged in a wood, and I—
I took the one less traveled by,
And that has made all the difference.

Robert Frost

hurtful me.










i’ve got these far away blues. the last place i want to be right now is here. i feel trapped in this labyrinth, where around every corner stress resides along with confusion. what a hurtful pair.

Jeff Bridges.

Jeff Bridges.

I hunger for your sleek laugh, your hands the color of a savage harvest,hunger for the pale stones of your fingernails, I want to eat your skin like a whole almond.

It's a hard warm place of mystery, touch it, but can't hold it

i cat you.

Locking rhythms to the beat of her heart, changing woman into life.She has danced into the danger zone, when a dancer becomes a dance.