Friday, 30 April 2010

Bạn cũ.




Bạn khóc,như nắng thủy tinh nhẹ nhàng rơi trong chiều hè độ lượng.Bạn say men nước mắt,lâng lâng cơ thể để mặc dòng nước yếu mềm mà uy quyền quá đỗi cuốn đi.Bạn không còn an định,sáng suốt,tự tại,tĩnh tâm để nghĩ về ngày mai,ngày sau.Bạn chỉ thấy trước mắt là một nỗi buồn rờn rợn,xám xanh màu mặt trời đói nắng.Cái vẻ ngác ngơ,kìm nén,thẫn thờ đến tội nghiệp của bạn làm ta muốn ôm thật cứng,hôn thật sâu vào những vệt nước vô duyên đang lăn tròn trên má,quệt đi cái cùng quẫn của một người đã gặp quá nhiều cùng quẫn trong đời.Bạn sinh hơn ta chỉ mấy tháng,mà trông bạn đìu hiu như một cánh hoa bị lãng quên.Nụ cười của bạn nhạt dần trong sắc nắng.Ta muốn ghì thật chặt,muốn níu thật sâu để làm nguội bớt cái nông nổi của trái tim đang kèn cựa đọ găng với nỗi đau,với tủi hờn,với nỗi buồn bã thường trực trên khóe mi.Ta muốn vuốt ve ru bạn vào giấc ngủ,để những cơn mơ hàn gắng lại vết thương đời thực.

Chiếc chìa khóa han gỉ không thể mở trái tim son.Bạn cần một chiếc chìa khóa tinh tươm,sạch sẽ,vặn vừa với trái tim đang phập phồng bực dọc,tủi thân,khó gần của bạn.Bạn đừng khóc,bạn đừng buồn,bạn đừng để nước mắt làm yếu mềm trái tim vốn cứng rắn của người con gái.Cuộc sống vốn không ngoan ngoãn như bạn thường ngỡ.Nó cứng đầu,nó ranh ma,nó tinh quái,nó bố láo vô cùng.Đôi lúc bạn chỉ muốn tán cho cuộc sống một cái trật hàm đau điếng,muốn đá nó một cú rõ đau,nhưng mà,bạn ta ơi,cuộc sống nó có hơi thở nhưng vô hình,nó tinh ranh nhưng không bao giờ ló mặt.Tất cả bạn cần làm là đứng dậy,đi tiếp,để cuộc sống thấy rằng,đời này còn sót lại một mảnh thép của bi thương.

Đi tiếp đi,bạn ta.

No comments:

Post a Comment

Jeff Bridges.

Jeff Bridges.

I hunger for your sleek laugh, your hands the color of a savage harvest,hunger for the pale stones of your fingernails, I want to eat your skin like a whole almond.

It's a hard warm place of mystery, touch it, but can't hold it

i cat you.

Locking rhythms to the beat of her heart, changing woman into life.She has danced into the danger zone, when a dancer becomes a dance.