Wednesday, 12 May 2010

Biển,như tôi nhớ.

Tumblr_l298j6ep2b1qb712eo1_500_large

Biển như tôi nhớ không có màu xanh của trời,không có sắc trong của nắng,mà cứ lăn tăn lợt bợt một màu trắng của cát.Biển như tôi nhớ không hồng hào má người con gái,không mơn mởn sóng như thanh xuân tuổi trẻ.Biển như tôi nhớ đục nhờ màu mắt người đàn bà không chồng.Biển lạt bạt sóng,trơ khấc gió,mong mỏi một cơn giông để ngày hôm sau trời không còn tù đọng.Biển là thế,như tôi từng nhớ.

Người đàn bà miền biển,da của nắng và tóc của gió,sinh ra trong cái mặn mòi của từng đợt sóng mặn mùi muối,đậm đặc mùi biển cả.Người đàn bà dáng mảnh mai,lạc lõng giữa làng chài với những gã vai u thịt bắp,những ả da nâu đen,nụ cười sáng quắc như ngọn hải đăng ban đêm.Người đàn bà hay đi chân không trên bãi cát trải rộng,rộng ngút ngàn mắt,rộng tít mù khơi,để cho cái bỏng rát của nắng tích hợp với cái li ti của cát đốt cháy từng đốt ngón chân.Người đàn bà tự hỏi liệu có cái kết nào dành cho những bãi cát miên man dài,mênh mông dài,mộng du dài đang nằm bất biến giữa vạn thứ biến thiên này?

Biển như tôi nhớ không có mấy tính từ để miêu tả.Người đàn bà lơ thơ đi giữa bờ bãi miên du,trầm mặc và buồn phiền như vốn dĩ đã thế.Biển bây giờ đục ngầu những tảng dầu loang,mất đi sắc nhàn nhạt đặc trưng của vùng biển mút mùa đất nước.

Cái thời ấy,biển như tôi nhớ biến sắc theo từng đường cong cơ thể của người đàn bà.Biển chở cong mùi cơ thể đàn bà đang lớn.Cái thời chưa xa,biển như tôi nhớ còn là đàn bà đi biển một mình,mình ên giữa trùng điệp gió cát,giữa thênh thang nỗi buồn và niềm tự kỷ bất cần của một người đàn bà đang chờ một người đàn ông.Đàn ông mất hút trong nỗi buồn của biển,nhưng bất di trong nỗi nhớ của đàn bà.Cái hồi đàn ông đi theo ngọn hải đăng ra khơi,những đêm mưa gió dật sóng dồn,đàn bà ngồi đếm bóng mình trên vách tường lắt leo ánh sáng.Cái hồi đàn ông mất dấu giữa sa mạc nước mênh mông,đàn bà đốt cháy buổi chiều bằng những giọt nước sưng vêu mang vị mặn của biển chiết ra từ đôi mắt u hoài đã mang vác quá lâu một ánh nhìn xa xăm,trông đợi.Cái thời mà tình yêu còn là một điều diêm dúa cả trong giấc mơ,đàn bà tự cho phép mình yêu ngoài ánh sáng.Nghĩa là đàn bà yêu đàn ông bằng cơ thể,bằng mê say hơn là yêu bằng nụ cười,bằng ánh mắt.Biển như tôi nhớ dữ dội như một ả thuỷ thần chực nuốt chửng cái thế giới dư thừa phù phiếm mà thiếu thốn yêu thương.Biển ngày ấy,bao la là mâu thuẫn.

Dẫu sao,biển là biển mà đàn bà là đàn bà.Biển ôm ấp tất thảy mọi xấu xa ô hợp trên đời,người ta vứt rác xuống biển vì nghĩ biển cũng chẳng trách gì đâu,bởi hàng tỉ năm nay biển có bao giờ lên tiếng.Còn tim đàn bà nhỏ lắm,dung tích não hẹp lắm nên chỉ ôm vừa hình ảnh của người đàn ông.Thế thôi,cái ảnh hình tưởng bé nhỏ ấy cũng đủ để lèn chặt tim đàn bà,cũng đủ lấp đầy trí não đàn bà mỗi bận đêm xuống.Biển như tôi nhớ không có gương mặt của đàn bà.Biển như tôi nhớ,chỉ như những gì tôi từng,và sẽ nhớ.

21:16.

No comments:

Post a Comment

Jeff Bridges.

Jeff Bridges.

I hunger for your sleek laugh, your hands the color of a savage harvest,hunger for the pale stones of your fingernails, I want to eat your skin like a whole almond.

It's a hard warm place of mystery, touch it, but can't hold it

i cat you.

Locking rhythms to the beat of her heart, changing woman into life.She has danced into the danger zone, when a dancer becomes a dance.