
Đang đọc Nỗi buồn chiến tranh.Lúc đầu đọc là để lấy thông tin/dẫn chứng/kiến thức để làm văn bài Chiếc thuyền ngoài xa và Một người Hà Nội.Nói chung đọc là để hiểu tâm lý dân tình hậu chiến tranh.Đã đọc được 1/3 truyện,cảm giác nặng nề kinh khủng khiếp.Tâm hồn Kiên như vón cục trong những nỗi dằn dặt,những trọc trằn về quá khứ.Thời đã qua bao giờ cũng là thời vàng son,mà sao thời đã qua của Kiên như hòn đá tảng lăn trên đường dốc.Hòn đá lăn không bao giờ có rêu.Vì thế mà những thức thổn từ tâm của Kiên,nỗi buồn chiến tranh của Kiên đã,đang và sẽ không bao giờ bị phủ mờ dẫu thời gian có làm biến dạng mọi giá trị đi chăng nữa.Vì nỗi buồn ấy là nỗi buồn của cả một đời người.
No comments:
Post a Comment