Tiếng còi xe rền rĩ như mèo gào đã lên đến cao trào và tôi trở gót đi tắt qua bãi cỏ để về nhà.Tôi có ngoảnh lại nhìn một lần.Vầng trăng tròn mỏng dính chiếu sáng vằng vặc trên toà nhà của Gatsby,khiến cho đêm vẫn đẹp như trước,trong khi tiếng cười và âm thanh của khu vườn vẫn còn bừng sáng của ông đã lụi dần vào im lặng.Lúc bấy giờ,một trống rỗng bất thần bỗng như đang ào ra từ các cửa sổ và cửa ra vào cao rộng kia,phủ một vẻ vô cùng lẻ loi cô độc lên hình bóng của chủ nhà đang đứng trên thềm,một bàn tay đưa lên với điệu bộ tiễn biệt khách sáo.
-Đại gia Gatsby.
No comments:
Post a Comment