Saturday, 19 June 2010

Khiếp đi được.


Tôi nói về nỗi cô đơn bộ tịch và lơi lả phát khiếp đi được.Tôi vẫn cứ thích mình trông cô đơn như thế.Ngồi trong lớp học hay bị cô giáo mắng là không tập trung bài giảng mà lơ lơ ở đâu mặc dù mình thì đang siêu tập trung đó chứ.Đang ngồi bạn vỗ vai đánh bộp hỏi sao trông buồn thế dù mình thì đang khấp khởi lắm chứ.Thế là rõ rồi,bộ dạng của mình thì thích hợp cho sự cô đơn.Thế là bấy nay mình không thôi tỏ ra cô đơn,đơn giản vì cái ngữ cô đơn nghe cool khiếp đi được.

Những ngày giả vờ cô đơn thế là xa.Nỗi cô đơn thực sự thì đã ngạo nghễ chễm chệ chắn đường.Lần cô đơn thiệt này quả là khiếp đi được.Bây giờ thì cô đơn lắm rồi.Cô đơn thực sự,thực thực sự.
Cô đơn vì lẽ không ai thấy được nỗi cô đơn của mình.Cô đơn vì giọng nói mình bỗng lạc lõng,lạc điệu và lạc nhịp một cách đáng thương giữa những tiết tấu vội vã của hằng đống giọng nói đang vỗ vã vào không gian.Cô đơn vì hay bị móc nhiếc mà không biết phản ứng ra sao,người ta thường giỏi giang trong khoảng làm cho người khác rơi vào cô đơn mà.Ôi,mình cô đơn bà cố chứ chẳng chơi.

Thế là một ngày dài não nùng,dài lấm lem,dài thiểu năng,dài khốn đốn lại trôi qua.Cứ tưởng tượng về bức tường lốm đốm ánh sáng,lốm đốm ảnh trắng đen nằm lung tung,lốm đốm nỗi cô đơn thường trực,lại thấy mình cô đơn đến lạ.Ơ cái nỗi cô đơn này,nó làm mình khóc cả ra ti tỉ biểu bì của cùng cực và tủi thân.Ơ hơ là cô đơn.

Tôi không còn ý thức được nữa về sự cô đơn.Nó thấm đẫm từng tế bào,từng thớ da mớ thịt trong tôi.Có lạ không khi tuổi trẻ,vầng,cái tuổi trẻ đặc sệt sắc xuân này của tôi cứ long đong mãi cái vầng cô đơn.Nước mắt trở thành phương tiện bày tỏ nụ cười.Nỗi cô đơn thành ngôn ngữ giao tiếp.Tôi làm biếng trò chuyện,làm biếng trả lời,làm biếng cả nhìn đáp một cái nhìn của người quen.Tôi chỉ mỉm cười,cái cười nhênh nhếch bố láo,bạn ơi,ấy là khi tôi cô đơn lắm rồi.

Tôi bắt mình nhớ những thứ còn không nên tồn tại.Tôi nhớ tối hôm trước ngày thi tốt nghiệp,ba tôi cho tôi ăn hai cái tát trời giáng,mà tới tận hôm nay,18 tuổi,tôi mới được nếm qua.Giá ba tôi cho tôi ăn tát sớm hơn,13,14,15,16..hay đại loại là khi tôi còn chưa ý thức được một cái tát thì nó đau,cả nội tại lẫn bên ngoài như thế nào,thì tôi chẳng cô đơn đến thế.Tôi thấy mẹ tôi vật vã như mất trí,điên cuồng làm tôi sợ run người.Tôi muốn tát cho mẹ tôi một cái thật điếng,nghe bất hiếu nhỉ,nhưng lúc ấy tôi sợ mẹ tôi điên,mà mẹ tôi điên rồi thì tôi lại cô đơn.Sợ khiếp đi được.Tôi nhớ bạn tôi đã nhìn tôi như t hế nào khi tôi bị cái này cái kia,như thể tôi đáng bị quẳng vào góc xa nhất,khuất nhất,tối nhất,nhiều chuột bọ nhất của nỗi cô đơn.Bạn ơi,thực sự thì tôi đã rất cô đơn,vui chưa?Tôi còn nhớ cả những buổi sáng thức dậy,trời thì trong mà mây thì quang,mèo kêu meo meo vươn vai ưỡn ngực,tiếng kéo cửa kĩu cà kĩu kịt nghe vui phát khiếp,và tôi thì đang trong toilet,rửa mặt bằng nước mắt.PS Trà xanh thơm bỏ mẹ mà tôi thì cứ thấy nó mặn chan mặn chát.Tôi cô đơn phát khiếp.

Nỗi cô đơn làm tôi không muốn ở nhà nhiều.Tôi có quá nhiều điều cất giấu,cất giấu những thứ kín thầm cá nhân và cả những sự thật mà mọi người đơn thuần là phải biết.Tôi sợ khi những sự thật được phát giác,tôi không ứng biến kịp,tôi lại cô đơn thì khiếp lắm.Ở nhà làm tôi phát điên,tiếng mưa dội ngược vào cửa sổ buổi chiều giông to gió dật làm tôi phát điên,con mèo hang xóm meo meo buổi đêm mỗi mùa động dục làm tôi phát điên,và đối diện,xử lí,giải quyết cái nỗi cô đơn cố hữu kia làm tôi phát điên hơn cả.Ở nhà thì buồn lắm,mà buồn thì luôn tỉ lệ thuận với nỗi cô đơn.Hôm qua nhắn tin cho Panh,la buồn quá,nhưng Panh à,thật ra là tối qua tao cô đơn khiếp đi được.Tao vừa xem đá banh vừa khóc inh,xong vỗ đùi đành đạch chửi cái thằng rooney sao không móc sung ra bắn tan xác bọn Algieria đi,bực quá tao khóc một hơi nữa,leo lên giường và ngủ một giấc thẳng tắp lự.Ngủ cho hết cô đơn.

Cô đơn thì chán lắm,nhưng vẫn cứ phải cô đơn vì ban đầu mình nhỡ giả vờ cô đơn.Biết sao đây.

Chet Baker hát Almost blue cô đơn khiếp đi được.

No comments:

Post a Comment

Jeff Bridges.

Jeff Bridges.

I hunger for your sleek laugh, your hands the color of a savage harvest,hunger for the pale stones of your fingernails, I want to eat your skin like a whole almond.

It's a hard warm place of mystery, touch it, but can't hold it

i cat you.

Locking rhythms to the beat of her heart, changing woman into life.She has danced into the danger zone, when a dancer becomes a dance.