Wednesday, 28 April 2010

Yên.



Chiều như chậm rơi
Sóng bồng bềnh
Sương giăng đỉnh núi mờ xa
Phủ bâng khuâng huyền thoại
Xa xanh hạc trắng bay về
Chiều như cơn mơ vỗ về hồn ta
Chắp tay lạy thánh nhân
Nỗi buồn gieo neo
Chợt thanh thản chiều nay
Hồn ta tĩnh lặng
Gió trên sông thổi mãi mái rêu phong…

Bạn ngẩng lên cười và nhìn anh thật lâu.Gương mặt trong ảnh sáng lóa màu mặt trời.Nụ cười ấy,bờ mắt này...dường như là vô cùng nỗi nhớ.Hoài niệm là khi ta ước ao,ước ao được nắm lại những gì đã rơi về quá vãng,được bước qua những căn nhà cũ kĩ màu thời gian nay đã hóa bê tông cốt thép,được yêu lại những người yêu xa xưa.Và vì thế,vì những ao ước không thực ấy,hoài niệm trở thành nỗi phù phiếm không tên.

Một ngày đầy ứ những phù phiếm không tên..

Một ngày cả gió,ngồi cả chiều trong khuôn viên nhà thờ,bạn thẩn thơ giữa đời rất nhẹ.Gió mát chồi xanh.Bạn chẳng cần gì cho một buổi chiều hóa không tên,chẳng cần gì cho nỗi buồn đằm thắm lưỡng lự đậu trên vai,hay là nắng đậu,mà bạn không biết?Mà bạn cũng chẳng cần biết.Nỗi buồn đã quện ứ quanh tim bạn tự bao giờ.Tự bao giờ,không rõ..

Một ngày với nhiều sợ hãi tròng trành.Bạn mess vội cho hai người thương,chẳng ai reply.Bạn rưng rưng ngon lành như thể mọi điều xung quanh,mọi vầng dương trước mặt là thứ khiến bạn rơi nước mắt.Cuộc đời này,cái cuộc đời này,đầy rẫy những điều dễ gây nước mắt.Bạn nắm chặt điện thoại trong tay hồi lâu,rồi bạn buông,bạn cất vào cặp,rồi bạn không chờ đợi nữa như chưa từng chờ đợi thứ gì.Chưa từng..

Một chiều buồn âu buồn yếm,bạn vuốt kẽ mắt mình,kéo dài ra những sợi mi lây phây lộn lẫn với gió,bạn vuốt tóc mình,mớ tóc khô sơ và cương như cọng kẽm,bạn ước gì mình được là con gái nhiều hơn.Nhưng bạn đã đang và luôn là con gái đó thôi,bạn cần gì nữa.Hay là bạn muốn trở thành một người khác,một người nào đó không phải là mình?

Chắc rồi..

Một ngày quá nhiều điều vô nghĩa.Một ngày quá nhiều những niềm vui lật lọng.Bạn tưởng mình vui,hóa ra không phải,và bạn,như một loài cỏ cây biến thiên theo chiều dài nỗi nhớ,chưa từng được vui trọn vẹn.Bạn tin quá nhiều vào những điều không đáng tin.Bạn yêu quá nhiều những kẻ không đáng để yêu.Thế rồi bất chợt,bạn nghĩ,bạn lấy quyền gì mà cho là người này đáng yêu,người kia không đáng yêu.Bạn nhìn lại mình,bạn bật cười ngạo nghễ,giọt cười nghẹn ứ đã nằm quá lâu trong cổ họng,giọt cười đã hóa thân bao lần từ nước mắt.Bạn thấy mình hóa tầm thường,tầm thường vô độ.

Linh cảm về một mùa hè gió bão không tên.Lưỡng lự giữa nếp nhà ấm yên và những tối long rong không bờ không bến.

Bạn thấy mình chết ngộp giữa ngồn ngộn những dáng hình câu hỏi.

Và bạn nghi ngờ sự tồn tại của những dấu chấm than.

No comments:

Post a Comment

Jeff Bridges.

Jeff Bridges.

I hunger for your sleek laugh, your hands the color of a savage harvest,hunger for the pale stones of your fingernails, I want to eat your skin like a whole almond.

It's a hard warm place of mystery, touch it, but can't hold it

i cat you.

Locking rhythms to the beat of her heart, changing woman into life.She has danced into the danger zone, when a dancer becomes a dance.